Đêm cát và gió

Vây quanh, sa mạc nhắm mắt!
Hãy đếm lại những sợi tóc đã rụng mơ hồ
Ngày sau cỏ, hoa, một chớp biển đánh thức hi vọng vùng âm u
Trùng vây những mùa nối tiếp
Chợ cá, chậu linh sam, bóng râm lộc vừng
Chiều xám xẩm nồi cơm, những thiên thần thức dậy trong khói bếp
Những hòn đá, trên cao nguyên hun hút
Nơi ta đánh mất quá khứ của mình
Nơi chẳng bao giờ tiếng chuông nhà thờ gieo hạt trên những xóm nhà, ruộng và con thuyền mộc
Mười lăm năm bên Nhà Thờ Lòng Sông
Con dế đã lập gia đình và xây cất những nấm đất để chôn da thịt và tiếng kêu của đồng loại.
Đứa bé mười lăm năm trước trong xóm đạo
Mười lăm chiếc áo bão cởi trả cho thời gian.
Cỗ xe trâu còn cất giữ dấu vết của trăng tháng giêng.
Trên núi mưa lất phất những đốm hoa Vạn Tuế.
Con chồn đèn nhìn cánh chim quạ bay che những linh hồn thỏ con.
Những ngôi miễu phong trần
Khói đốt rạ, những con mòng mòng đậu ngửi lửa.
Nơi góc biển
Eo gió trầy sướt, những ngôn từ biển mặn.
Những đỉnh đêm cát và gió.
Những tha phương cầu thực rú lạnh
Những hôm căn phòng như một hoang thú đầy nanh vuốt và cô độc.
Nơi chén trà Thiên Mục nằm cạnh chén rượu Vĩnh Cửu
Ta mơ thấy em, nàng thiên thần dã quỳ.
Lau mắt, những ngày mồ hôi tắm trên những nóc nhà, những cột kèo, những cây đinh đóng sâu vào lòng gỗ.
Gân tay nổi trên mỗi nhát búa người thợ mộc.
Đêm trở về ngả lưng lên chiếc giường nhân thế
Mới biết bóng tối là nơi nghỉ ngơi cuối cùng của thể xác.